Một giấc mơ.


Lúc ấy mình nằm mơ thấy ông em hồi còn nhỏ xíu. Tay cầm một đĩa nhạc, mặc chiếc áo khoác màu cỏ úa mà bây giờ mình hay mặc nhưng size nhỏ hơn, vừa vặn với một đứa bé cỡ 4-5 tuổi. Hoặc 6-7 tuổi, vì lúc bé, nó luôn ốm yếu nên mặt mũi xanh xao, cơ thể nhỏ bé hơn những đứa trẻ bằng tuổi. 

Mình đang mắng nó, chắc chắn thế, vì suốt thời gian khi còn nhỏ mình giận dữ suốt và hay đánh nó mỗi khi giận nó. 

Trong giấc mơ, mình đang bỏ đi. Nó chạy đuổi theo nhưng không dám lại gần. Cầu thang tập thể cũ có một dãy chấn song nhìn từ tầng 5 xuống tầng 4, nó ngồi xổm, bám lấy hai chấn song sắt nhìn xuống lúc mình đang quày quả bỏ đi. Tay còn cầm một đĩa nhạc. Mình lúc đó tức tối ngước lên, chắc là do ghen tị vì nó có cái đĩa nhạc. 

Đằng sau những song sắt là một giọt nước mắt lăn dài.

Đến tận bây giờ, điều tiếc nuối lớn nhất là đã không thể nói chị yêu em, hay nắm tay nó lúc nó còn nhỏ, bớt một câu mắng hay một cái sút đít mỗi khi nó đã khóc rú lên. Em cứ khóc, chị cứ mắng, thậm chí nó càng khóc thì càng tức và đánh cho đến một ngày nó học được cách phản kháng là bỏ đi. 

Dù đã vượt qua được giai đoạn khủng hoảng tồi tệ nhất, bước qua những hiểu lầm, chia xa, dù vẫn rất yêu em bé nay đã trở thành một người đàn ông gồ ghề to đùng, thì lúc đấy tỉnh cơn mơ, mình thấy chính mình mới là người rơi nước mắt. 

Giá như có một ai đó dạy mình cách yêu thương tốt hơn, kiềm chế cơn giận tốt hơn, để như trong giấc mơ, mình có thể dừng lại khi thấy giọt nước mắt của em. Giá như lòng biết ầng ậng lên một nỗi yêu thương hối hận, kịp giơ tay gọi em lại gần. Giá như hai chị em nắm tay sớm hơn, bàn tay em nhỏ xíu mà mình sẽ không bao giờ còn cảm giác lọt thỏm ấy nữa, vì khi tỉnh cơn mơ mình nhận ra cả mình và em đều đã lớn.





Nhận xét

Bài đăng phổ biến