26 Letters: L - Letter to self


Sau khi đọc một status về quarter-life crisis của một cô bạn, mình nghĩ nhiều về mình, về mình ở tuổi 17. Liệu mình hiện tại có bớt chơi vơi, nôn nao, bất định và buồn bã như mười năm trước mình đã từng? Liệu cơm áo gạo tiền và cả tình yêu là nguyên nhân của những ước mơ đã phai màu của tuổi 17? Hay lớn lên là lựa chọn tất yếu? Nếu được gặp cô Hoàng Anh của mười năm trước, mình sẽ nói gì đây?

Xin chào tôi của tuổi 17,

 tôi ở tuổi 27 đang viết cho em đây.

Tôi thực sự muốn hát cho em nghe, nhưng cả tôi và em điều biết hát hò không phải là sở trường của chúng ta. Đúng thế đấy, mười năm sau, giọng hát của em sẽ chẳng tiến bộ thêm chút nào. Đừng vội buồn vì em sẽ vẫn viết, tuy không sung sức và hờn dỗi như bây giờ, nhưng viết lách đã giúp giải phóng những trăn trở trong trái tim không chỉ của em mà còn cả của rất nhiều các cô gái khác. Hãy kiên trì với việc viết nhé.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói với em. Nhưng tôi sẽ không rao giảng vì tôi biết em ghét điều đó nhiều như thế nào, và vì tôi biết em thích bất ngờ, nên tôi sẽ giữ bí mật về tương lai của em. Trong lá thư này tôi sẽ chỉ tiết lộ những gì tôi có thể.  

Sợ hãi sẽ ngăn cản em làm nhiều thứ - sợ thay đổi, sợ phải đối đầu, sợ tổn thương hoặc thậm chí chỉ sợ những gì em không lí giải nổi. Sợ hãi là kthù lớn nhất của em. Hãy dũng cảm. Tôi biết em đang nghĩ gì, rằng dũng cảm không phải là điều dễ dàng. Nhưng chúng ta hãy làm thế này này: Khi sợ hãi bắt đầu trườn bò vào trái tim, hãy tự nhủ rằng đấu tranh với nó là việc phải làm và là việc duy nhất nên làm. Hãy cứ sợ hãi, nhưng đừng để sợ hãi ngăn cản điều em muốn làm, điều em tin là đúng. Và tin tôi nhé, không chỉ một lần, em đã vượt qua sợ hãi để bảo vệ niềm tin của em vào những điều tốt đẹp.

Hãy t
in vào bản thân! Em có thể đạt được bất cứ điều gì nếu em thực sự nỗ lực và tin rằng em có thể. Công việc yêu thích mà em không thực hiện được vì trễ hai năm Đại học - em sẽ đạt đượctuổi 26. Em sẽ làm cho những người xung quanh em tự hào, không phải vì số tiền em kiếm được, mà bởi sự lạc quan và nỗ lực không ngừng.

Hãy là chính mình. Hãy tự hào về sự điên rồ, vụng về, ngớ ngẩn, óc hài hước mà em đang có. Hãy yêu bản thân mình; hãy tận hưởng những khiếm khuyết của em thay vì đổ lỗi cho chúng; hãy lắng nghe cơ thể của em. Tuy nhiên cơ thể này sẽ rất biết ơn nếu em chăm tập thể dục, đi ngủ sớm hơn và bớt thói ăn uống vô tội vạ ngay từ bây giờ.



Bây giờ là đoạn mà tôi thích nhất. Khi em lớn lên, tình yêu kết hợp với sợ hãi sẽ khiến cuộc sống của em phức tạp hơn rất nhiều. Em sẽ gặp một người đàn ông mà em yêu hơn tất thảy mọi thứ, và anh ấy nói lời tạm biệt chỉ vài tiếng trước khi tôi viết bức thư này. Nhưng hãy để tôi chia sẻ cho em một bài học: Ai cũng sẽ đến và đi qua cuộc sống của em, và họ thực sự làm cho cuộc sống của em đẹp hơn. Mỗi người em gặp gỡ hàng ngày đều là một chặng ngắn trong cuộc hành trình có tên gọi cuộc sống. Bố mẹ em sẽ luôn luôn yêu em bất chấp mọi khuyết điểm. Em trai của em sẽ là người bạn khác giới tốt nhất em từng có. Bạn bè sẽ luôn ở đó để em trút bầu tâm sự. Em sẽ gặp rất nhiều người có ý nghĩa đặc biệt với cuộc đời mình. Brooke Dalton trong bộ phim Before you go có nói rằng Tôi là một cô gái nhận ra tình yêu và không ngần ngại nhảy bổ vào nó. Hãy tự hào vì em luôn là một cô gái như vậy!

Đừng cố gắng để trở thành siêu nhân. Hãy học cách bình yên ở nơi mà em sẽ gọi là nhà, nơi em có thể nấu ăn trong khi buôn điện thoại, xem tivi khi đang ở trong toilet và cởi trần khi ăn sáng. Luôn bắt đầu một ngày mới với 100% năng lượng. Không bao giờ cho phép lỗi lầm trong quá khứ làm em nhụt chí. Dù có rất nhiều điều tôi muốn thay đổi về bản thân nhưng rồi tôi nhận ra mình đang ở đúng nơi mình cần; và em cũng sẽ như vậy. Em thực sự không cần biết tương lai 
của em sẽ ra sao, vì em đang sống trong nó rồi đấy.

Hãy tự hào về em là ai mỗi ngày và em sẽ ổn thôi!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến